Phá vỡ bong bóng bạn tự tạo nên để thẳng thắn là mình
Tôi đã từng nghẹn ngào miệng lắp bắp, còn cổ họng thì cứng lại, mỗi khi ai đó ‘poke’ vào vỏ bọc bình yên cho MQH tôi đang có với họ.
Đôi khi là một lời phê bình thẳng thắn lôi đùng cái phần ‘con’ bên trong mình ra, để mình phải nhìn vào mà sửa.
Đôi khi là ánh mắt tọc mạch soi sét muốn mình để lộ sai sót, mà lấy đó làm điểm ‘lợi’ cho họ.
Đôi khi là những lời tai bay vạ gió, khi ai đó dùng tên mình để nói những chuyện làm quà.
Đôi khi là những hiểu lầm, hay ai đó đánh giá mình qua góc nhìn và lăng kính họ có…khiến người ấy nghĩ sai về tôi.
Đôi khi là tiêu điểm của những triggers mà phần lớn đến từ bên trong họ, thay vì mình..
Cái điều tôi ám ảnh nhất, khiến tôi quặn thắt bụng cho dù chúng chỉ là suy nghĩ lướt qua, đấy là tôi sợ, vì một sai sót nào đó, mối quan hệ ấy sẽ vỡ tan như bọt nước.
Nên tôi học cách xuất hiện nhỏ & dễ thương theo cái cách họ ‘thích’.
Nên tôi học cách đoán ý người khác chỉ qua một ánh nhìn..
Nên tôi học cách nhún nhường và câm lặng trước những hiểu lầm…
Cái suy nghĩ của việc nói thẳng thắn điều mình biết là sự thật..
Của việc không giải thích hay chứng mình, mà là thực sự nói lên standard & boundary mình muốn, một cách gãy gọn..
Nó từng là điều tôi luôn chối từ và không bao giờ muốn dùng đến.
Tôi dần học cách lặng im, play small, cười trừ, chỉ để chuyện tự trôi qua, để mua lại cho tôi thêm 1 khoảnh khắc bình yên nào đó ngắn ngủi…
Nhưng bình yên đó, chẳng là bình yên thực sự.
Dưới vỏ bọc của MQH có qua có lại ấy là những đợt sóng ngầm của những cảm giác bất an, tội lỗi, hay chối từ bản thân.
Vậy là tôi học cách dựng lên tấm khiên kiên cố, ai làm gì nói gì, đừng động gần vào tới tôi..
Tôi lại mua thêm được bình yên cho vài khoảnh khắc nữa..cho tới khi ngoảnh lại, mọi thứ như dần ăn mòn trái tim tôi.
Ăn mòn mất tình yêu tôi dành cho con người.
Ăn mòn mất mong muốn 1 tình bạn thấu hiểu…
Ăn mòn cái cảm giác cống hiến & muốn cho hết đi, với khách hàng.
Ăn mòn luôn tình yêu tôi có cho công việc, những mối quan hệ xung quanh…
Ăn mòn cả chính tôi.
Và chẳng ai thực sự có lợi, khi tôi không là chính mình trong 1 mối quan hệ nào đó. Bạn bè, khách hàng, người thân phần lớn chỉ biết đến 1 nửa của tôi, nửa còn lại chẳng được đoái hoài, chẳng được thấu biết… chúng chưa xuất hiện vì chúng có bao giờ được chấp nhận?
Và tôi phải là người phải mang lại cảm giác chấp nhận đủ đầy nhất, cho chính mình.
Và tôi phải học cách trở nên an toàn, trong chính MQH của ánh sáng & bóng tối trong tôi.
Chỉ khi tôi thấy thực sự an toàn, femininity hay tình yêu mới có thể chảy tràn lan ra mọi thứ, mà không sợ bị hiểu lầm, phải ngó trước nhìn sau, hay lo lắng.
Và tới lúc ấy, tôi nhận ra, dám nói lên Boundary của chính mình mà không giải thích, là lúc tôi tự tay phá tan cái bong bóng an toàn tôi cố níu giữ.. Vì thực ra ngay từ đầu, sợi dây đó chỉ mình tôi muốn níu.
Thay đổi bản thân vì một ai đó khác, để bạn trở thành người giống như họ tưởng tượng, để mối quan hệ đó được an toàn, chỉ là kế câu giờ chờ chúng vỡ.
Bởi ngay từ đầu, mối quan hệ đó đâu được xây từ sự thật con người bạn đâu? Ngay từ đầu, họ có chọn chính bạn đâu?
Cô gái 26 tuổi của tôi chắc hẳn sẽ run rẩy khi và lắp bắp để học nói lên những điều là sự thật, là boundary, là điều mình dám nghĩ.
Dám thẳng thắn chia sẻ, dám nói không, dám nhìn thẳng vào phần khuyết để thay đổi, chắc chắn là điều rất khó để cô ấy làm khi đứng trước lựa chọn phá vỡ bình yên hay đi thẳng vào giông bão?
Nhưng tôi mong cô ấy hiểu, càng dám học điều này sớm hơn, mọi Magic đến từ tính nữ, mọi thành công và điều cô ấy muốn, sẽ đến nhanh chóng hơn.
Trưởng thành không phải ta già đi theo năm tháng. Trưởng thành là khi ta dám đối diện với ‘hard’ conversation, nhìn xuyên qua bản chất của việc đổ lỗi/ đổ vấy cảm xúc lên nhau, để tìm thấy điều cốt lõi là bài học dành cho hai người.
Bạn đã thực sự trưởng thành theo cách bạn nên trưởng thành?
A Note From Becoming Woman
Maii Vũ